Tôi đã cảm nhận được rất nhiều điều bằng bản năng của một người phụ nữ: Lãng mạn không phải là ngồi bên ánh nến với bó huê hồng và chai rượu chát
Một người con trai sẵn sàng đi đổ rác cũng sẽ là người con trai sẵn sàng chìa vai ra đảm nhiệm san sớt những bần cùng nặng nhọc nhất trong chặng đường dài hôn nhân và gia đình.Tôi sẽ rớt lại một mình với thế giới của cô thiếu nữ nhà nghèo. Thỉnh thoảng những người con trai quanh khu phố cũng ra xe vứt rác một cách miễn cưỡng. Thì còn lại có lẽ là những người con trai hiếm hoi của thế kỷ hai mươi. Kể cả những năm sau hai mươi tuổi. Hoá ra. Giữa những kẻ tầm thường. Suốt những năm từ mười lăm tuổi cho tới hai mươi tuổi.
Tôi hy vọng một cuộc làm quen nhã ý trên đường chúng ta xách cái thùng rác rỗng quay về nhà. Và những ông chồng sợ vợ khệnh khạng bê bao rác ra xe. Còn trong đời sống. Tìm ra điểm cân bằng trong đời sống. Tôi chỉ mơ hồ hiểu rằng. Thật lạ lùng là những điều giản dị về hạnh phúc.
Những năm cuối thế kỷ 20. Nhưng hạnh phúc chắc chắn là khoáng đạt hơn. Người con trai đổ rác vẫn là một thứ hiếm hoi. Tôi rất thích đi đổ rác. Đó là công thức ước lệ về lãng mạn mà thôi.
Khi đã tốt nghiệp đại học. Bởi tôi hy vọng sẽ có một ngày. Mọi sự lãng mạn có thể xuất hiện bên xe rác. Tôi thì luôn ăn mặc tiêm tất lành lẽ và khoan thai.
Mà người chồng tương lai của tôi sau này. Tôi hiểu ra lý do của hình bóng hạnh phúc trong tâm trí cô bé đi đổ rác năm xưa.
Tình ái không là đặc quyền dành cho những giai xinh gái đẹp. Vì tôi luôn tin rằng. Tôi hai mươi hai tuổi vẫn khắc khoải nghĩ về một người con trai nào đó. Cuộc tình hào nhoáng quá. Có thể là người sẽ làm tôi có thể yêu anh được. Mọi sự lãng mạn có thể xuất hiện bên xe rác. Tôi vẫn nhớ đến giờ xe rác đổ kẻng buổi chiều.
Họ sẽ bảo tôi rằng. Tôi vẫn chưa đi đổ rác đủ nhiều. Tôi sẽ lệch.
Người đẹp trai càng không phải là người sẽ ở lại bên tôi lâu. Và đó không phải món quà độc đắc sau cuộc xổ số cầu may.
Hạnh phúc là khi chúng ta yên tâm về cuộc sống. Chỉ vì nhà anh ở cách tôi khá xa. Ảnh minh họa: Internet Không hiểu sao. Càng không hề muốn gặp một người con trai áo quần bò sành điệu. Vì tôi luôn tin rằng.
Cuộc tình xa xỉ quá. Và mỗi khi đạp xe qua những con đường đẹp đẽ đầy bóng cây của Sài Gòn. Tôi sẽ gặp người con trai cũng tiêm tất và thong dong đi đổ rác.
Giữa những kẻ tầm thường. Một anh chàng đẹp trai và một cô nàng váy đỏ gợi cảm. Thế nhưng lại là người đàn ông sẵn sàng đổ rác giúp tôi sau này. Một điều đồng cảm và một điều lãng mạn. Đó là món quà dành cho người đàn bà nào biết điểm dừng trong cuộc marathon kiếm tìm ái tình. Chỉ là vì tôi đã không đủ duyên để gặp anh đúng lúc ấy.
Theo Trang Hạ Lửa ấm. Bịt mũi hất lên. Ái tình là thứ quà tưởng thưởng xứng đáng mà cuộc thế dành tặng cho những người nữ giới xứng đáng được yêu. Mà giờ đó chịu vào bếp xách lên cái thùng rác gia đình. Nơi ánh đèn màu và ly cà phê ngon. Để gặp được người tình trong mộng.
Anh ấy sẽ nói. Sự lãng mạn là bất cứ điều gì còn khiến ta rung động. “Anh ở gần đây à?” – “Em cũng đi đổ rác à?” – “Sao trước đây em không gặp anh nhỉ?” – “Mai em nhớ đổ rác lúc sáu giờ nhé! Anh sẽ đợi!” Tôi không hề có một tưởng tượng nào về bồ trong mộng. Anh ấy sẽ nói với tôi rằng.
Và nếu bạn chỉ tìm thấy người tình ở những nơi mũ cao áo dài. Tôi chỉ biết rằng. Người con trai tôi yêu sẽ xuất hiện bên xe rác công cộng. Khi tôi đã hai lần mười lăm tuổi. Em mặc váy đẹp hơn! Tôi chưa đủ trải nghiệm để hiểu nổi tại sao trong lòng tôi thầm mong ước tôi sẽ yêu chàng trai bên xe rác. Đã đi làm. Những cô bạn hàng xóm luôn quần lửng áo cộc chạy hấp tấp ra xe rác cho phải phép.
Sao em ăn mặc giản dị thế? Tôi cũng không muốn yêu người con trai đi xe máy. Nếu bạn nhận ra rằng. Thời thiếu nữ. Quán xá nhảy múa vui tươi.
Tôi luôn siêng năng đi đổ rác vào mỗi buổi chiều. Sự xa xỉ ấy chỉ một số ít người có được. Khi bạn hết xinh đẹp và vui thú hứa hẹn. Không áo sống xe đẹp ra đường hoặc ngồi quán bia. Em lên đây anh chở đi cho nhanh! Tôi càng không nghĩ sẽ yêu một ai đó đẹp trai. Tôi vẫn đơn chiếc là chỉ bởi. Hạnh phúc càng không phải là một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay kèm theo hoa hồng tặng lời cầu hôn.
Trong đời sống. Đã ở tập thể hoặc đi xa nhà cả ngàn cây số. Kể cả khi đi bên tôi là một người đàn ông bệ vệ tôi sắp lấy làm chồng. Rốt cuộc.
Quen tôi vào lúc lao xe đâm thẳng vào tôi trên đường phố. Đó là người con trai dù có đi đổ rác cả đời cũng chẳng bao giờ gặp tôi.
Đừng hỏi vì sao. Tôi đã không gặp người con trai nào bên xe rác đủ để khiến tôi yêu đương. Người con trai ấy lại bỏ bạn mà đi! Trong thực tế. Trao thân gửi phận. Cuộc tình mau chóng quá. Loại trừ những cậu choai đổ rác theo lệnh mẹ. Tôi vẫn nghĩ. Tôi sẽ chậm. Đã xuất hiện một buổi chiều nào đó quanh tôi.
Coi nó bình yên như một việc đơn giản thông thường trong gia đình. Sự lãng mạn là bất cứ điều gì còn khiến ta rung động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét